Thứ Ba, 11 tháng 9, 2018

Báo mới: Bậc đế vương sửa mình, trị quốc ra sao mà làm hậu thế không ngớt lời ca tụng?


Theo báo mới, khi vua Nghiêu mới lên ngôi, thời gian đầu trần thế đói khổ, phổ thông người không mang ăn phải đi trộm cắp, người không sở hữu áo quần phải sống trong hang, thiên tai hạn hán, thất bát xảy ra thường xuyên. Nhưng sau 1 thời gian, vua Nghiêu đã trị vì dương thế thanh bình, ngoài tuyến phố ko nhặt của rơi, đêm ngủ không phải đóng cửa, theo báo mới. Có thể tìm hiểu thêm báo mới tại https://trithucvn.net/



Theo báo mới, Khổng Tử viết trong sách Luận Ngữ, truyền tụng Đế Nghiêu: “Làm vua như Nghiêu thật là vĩ đại thay, thật là cao quý thay! Chỉ với trời là cao to nhất, cũng chỉ sở hữu Nghiêu là người biết dựa vào đạo trời. Theo báo mới, công đức của Nghiêu to to ko cùng, dân chúng không thể ca ngợi cho xiết. Công lao của Nghiêu vô cùng vĩ đại. Chế độ lễ nhạc do Nghiêu đặt ra vô cùng sáng tỏ, chiếu tỏa hào quang đãng khắp mọi nơi”.

Theo báo mới, đằng sau thành công sáng ngời thiên cổ của vua Nghiêu mang công lao to to của một người ẩn cư trong núi, người mà vua Nghiêu sau phần nhiều năm kiếm tìm bái phỏng đã gặp được và bái làm thầy. Quả đúng là “minh sư như đèn sáng”, ngọn đèn sáng đã dẫn dắt vua Nghiêu phát triển thành bậc Thánh đế lại là người sống trong mái nhà cỏ trong núi sâu, chẳng bước chân xuống núi.

Theo báo mới, sách Hán Thư viết: “Doãn Thọ là thầy vua Nghiêu”. Sách Trinh Quán cốt yếu cũng viết về trục đường Thái Tông xuống chiếu, yêu cầu tôn sư trọng giáo, đặc biệt đã chỉ rõ: “Hoàng Đế học Đại Điên, Chuyên Húc học Lục Đồ, Nghiêu học Doãn Thọ, Thuấn học Vụ Thành Chiêu… những bậc Thánh vương xưa, ví như ko gặp những bậc đại sư như thế này thì đại nghiệp cũng không thể vang danh trần giới, danh tiếng cũng không thể lưu truyền sử sách… giả dụ chẳng học thì không sáng tỏ được đạo xưa, cơ mà sở hữu thể cai quản khiến trần giới thái hoà thì chưa từng có người như vậy”.
Vua Nghiêu trị vì muôn dân thế gian, làm khắp cõi thành bình, cất nhắc hiền tài, bổ nhậm người tài, với thể kể, tài năng đông đúc. Nhưng ông vẫn sợ bỏ sót hào kiệt, vẫn thường xuyên vào núi sâu rừng già kiếm tìm, thăm hỏi, cầu hiền vấn Đạo.

Theo báo mới, một lần vua Nghiêu tậu đến núi Vương Ốc, nghe thấy tiếng đọc sách trong khoảng trong rừng vọng ra. Lần theo âm thanh đến, ông thấy một căn nhà cỏ ba gian, một đứa trẻ đang đọc sách. Vua Nghiêu thấy sách mà đứa trẻ đang đọc là 1 bộ kinh điển thuyết giảng về đạo đức, bèn hỏi: “Cháu còn nhỏ tuổi mà cũng đọc được sách cao thâm như thế này à?”.

Đứa trẻ đáp: “Cháu ban sơ cũng ko hiểu lắm, sau khi được sư phụ giảng giải thì đã hiểu rõ rồi ạ”.

Vua Nghiêu nói: “Sư phụ của cháu họ tên là gì? Với ở đây không?”.

Đứa bé đáp: “Sư phụ cháu họ Doãn, tên là Thọ, đi hái thuốc chưa về”.

Vua Nghiêu hỏi: “Khi nào trở về?”.

Đứa trẻ đáp: “Rất khó kể, hoặc là 1 tháng, hoặc là mười mấy ngày”.

Theo báo mới, vua Nghiêu thấy trong nhà ba phía cất đầy sách, đại đông đảo là sách luận về đạo đức, còn sở hữu những sách thiên văn, chiêm tinh, bói toán… Ông nghĩ thầm, Doãn Thọ ắt là ẩn sỹ cao nhân.


Theo báo mới, sáng hôm sau, vua Nghiêu bảo tùy tùng chuẩn bị lễ vật, lại tới nhà Doãn Thọ thăm, thấy Doãn Thọ vẫn chưa về. Thấy đứa trẻ vẫn ở Đó đọc sách, ông nhắc mang nó rằng: “Trẫm thăm sư phụ của cháu mà chưa được gặp. Hiện nay do việc gấp, ta phải trở về kinh thành, có chút lễ vật mọn này, nhờ cháu chuyển đến sư phụ cháu. Mùa xuân năm tới, ta lại tới yết kiến”.

Đứa trẻ nói: “Hôm qua cháu đã nghe hàng xóm nói ông là Đương kim Thiên tử, sư phụ cháu xưa nay rất hi hữu qua lại mang người phú quý, các thứ này cháu ko nhận thay được, sợ sư phụ sẽ trách phạt. Ông đề cập sang năm ông lại đến, sao chẳng tự mình mang đến, hiện tại mời ông về đi”.

Theo báo mới, vua Nghiêu đành phải thu lại lễ phẩm. Tùy tùng kể, đứa trẻ này thất lễ. Vua Nghiêu nói: “Trẫm lại thích sự thơ ngây của nó, nó ko biết tới hai chữ ‘danh lợi’ của cõi tục, quả không hổ danh đồ đệ của ẩn sỹ cao nhân”.

Sau lúc hồi kinh, vua Nghiêu nói có triều thần về Doãn Thọ. 2 Anh em Hòa Trọng và Hòa Thúc là Lịch quan, kể Doãn Thọ thực sự là bậc thượng sỹ đạo cao, trước đây muốn tiến cử ông đó, nhưng ông đấy ẩn cư quyết chẳng ra khiến cho quan, bởi vậy đã ko tiến cử nữa.

Vua Nghiêu nói: “Trẫm nghĩ, những Thánh đế xưa nay đều cầu học những bậc đại Thánh, như Hoàng Đế học Đại Điên, Chuyên Húc học Lục Đồ, Hoàng Khảo học Xích Tùng Tử. Doãn tiên sinh đạo đức cao siêu, lại ẩn cư núi cao chẳng muốn xuống núi, trẫm sẽ bái tiên sinh làm cho thầy, đích thân đến thụ giáo. Hai khanh thụ mệnh trẫm đến chậm tiến độ giới thiệu trước, trẫm sẽ tới yết kiến sau”.

Theo báo mới, chớp mắt là đông qua xuân về, vua Nghiêu chọn ngày xuất phát, cộng anh em Hòa Trọng tới núi Vương Ốc. Từ xa đã thấy ngôi nhà tranh của Doãn Thọ, vua Nghiêu liền dừng xe lại, cộng 2 người trong khoảng từ đi bộ. Tới bên nhà tranh, chỉ thấy đứa trẻ vẫn ở chậm triển khai đọc sách. Vua Nghiêu bèn hỏi: “Sư phụ đâu?”.

Theo báo mới, đứa trẻ vội chạy vào bẩm báo. Một lát, Doãn Thọ bước ra cảm ơn vua Nghiêu rằng: “Năm ngoái chúa thượng nhọc sức ngự giá mấy lần chiếu cố, đúng khi thảo dân ra ngoài, ko nghênh đón được bệ hạ, thực khôn cùng có lỗi. Sau lại được anh em họ Hòa chuyển đạt ý thánh thượng, thảo dân khôn cùng lo sợ. Việc những Thánh vương quay mặt hướng bắc bái sư học đạo, thời cổ xưa quả thật là mang, nhưng các bậc khiến thầy chậm triển khai đều là người mà đạo đức và học vấn đều khôn xiết siêu đẳng. Còn thảo dân là kẻ thất cu li nơi hoang dại như thế này, tri thức hời hợt, tri thức chẳng mang gì, đâu dám làm cho ‘Thầy của Đế vương’”.

Theo báo mới, vua Nghiêu nói: “Đệ tử tầm sư đã lâu, vô cùng mến mộ tiên sinh, hôm nay môn đệ tới làm lễ bái sư, xin sư phụ đừng từ chối”.

Theo báo mới, đề cập rồi, vua Nghiêu bước xuống dưới, quỳ xuống bái lạy. Doãn Thọ vội vàng đáp lễ. Hòa Trọng đem lễ vật bái sư dâng lên, Doãn Thọ vẫn muốn khước từ. Hòa trọng nói: “Hoàng thượng 1 lòng thật tình tột độ, trai giới tắm gội rồi mới tới, xin tiên sinh chớ chối từ nữa”. Doãn Thọ mới đồng ý nhận lời.

Doãn Thọ mời vua Nghiêu và hai anh em Hòa Trọng ngồi xuống, mọi người luận bàn, nói cả nửa ngày. Doãn Thọ giảng đạo đức và đạo lý trong trần gian, vua Nghiêu nghe khôn cùng thán phục. Vua Nghiêu nói: “Đệ tử muốn tìm 1 vị Thánh nhân để dường ngôi, cũng muốn tậu mấy người hiền tài để phò tá”.

Theo báo mới, Doãn Thọ nói: “Theo đức sáng khiêm nhượng của vua như thế này, thì hẳn nhiên sẽ mang Thánh nhân xuất hiện, có thể toại nguyện chí vua, thành tựu đức vua, đồng thời mang thể làm tấm gương ‘Thiên hạ vi công’ (thiên hạ là của chung mọi người). Nhưng lúc này vẫn chưa tới lúc. Nhắc đến những bậc đại hiền tài trong dương gian, như hứa hẹn Do đứng ắt ở vị trí chủ, chiếu nghiêng ắt ko ngồi, cỗ không đúng lễ ắt không ăn, cả đời hành sự đều theo nghĩa. Thiện Quyển học vấn thâm uyên, trọng nghĩa khinh lợi. Còn có Sào Phụ, Tử Châu Chi Phụ, Y người yêu Tử, Bị Y, Phương Hồi… đều là những bậc cao nhân đạo đức chân chính. Họ ẩn cư trong núi, ko màng dòng lợi thế tục”.

Sau này, vua Nghiêu tuần tự đi tìm bái kiến tất cả các cao nhân đạo cao này.

Theo báo mới, vua Nghiêu ở trong núi Vương Ốc 10 ngày, Doãn Thọ mỗi ngày đều giảng cho vua các kinh điển đạo đức can hệ. Đến đêm, lại cùng vua xem thiên tượng, giảng thuật đạo lý và dự đoán thiên văn, tinh tượng… từ chậm tiến độ trở đi, vua Nghiêu lúc chính sự rỗi rãi, lại đến nơi ở của Doãn Thọ học. Vua khôn xiết kính cẩn đối sở hữu thầy của mình, để Doãn Thọ ngồi vị trí chủ, vua đứng bên dưới, hướng mặt về phương bắc khiến lễ xin thầy khuyên bảo.

Theo báo mới, Doãn Thọ phổ quát lần giảng thuật đạo đức nhân nghĩa và đạo thanh u vô vi cho vua. Vua Nghiêu thực hiện nền chính trị nhân từ, người dân được yên ổn vui, trị vì thuận theo Trời, đại Đạo được hiển dương sáng tỏ. Vua đặt ra pháp luật, nghiêm cấm lừa dối. Vua đặt trống can gián, để bách tính trong người đời được nhắc hết các gì muốn đề cập. Vua đặt gỗ phỉ báng, khuyến khích quần chúng. # Bá tánh phê bình những lầm lỗi của vua. Vua minh mẫn xét chọn người, dùng người hiền tài. Vua đôn hậu yêu thương dân, quan tâm chăm lo cho nhân dân bách tính từng li từng tí. Vua đã khiến cho được “cửu tộc ký mục” (chín hàng ngũ sắc tộc đều hòa thuận), và “hiệp hòa vạn bang” (hiệp thương, hòa thuận vạn bang), quả xứng danh là chiếc mực trị vì trong lịch sử.

Theo báo mới, sử ký viết: “Vua Nghiêu phẩm chất và nhân tài đều siêu phàm, tuyệt luân, vua hiền từ như Trời, trí não như Thần, lại gần thì sáng như mặt trời, đứng xa trông như là mây. Ý thức tôn thờ đạo đức, khiêm tốn vô vi, tôn sư trọng đạo của vua cũng là tấm gương sáng cho cõi tục sau noi theo”.

Từ khóa: bao moi. Có thể tìm hiểu thêm bao moi tại https://trithucvn.net/

Thứ Sáu, 2 tháng 2, 2018

Bốn Câu Nói Bi Thương Nhất ��� ‘Tam Quốc Diễn Nghĩa’, Cõi Trần Thổn Thức Ko Thôi

Trong tác phẩm bất hủ "Tam Quốc diễn nghĩa", các nhân vật lịch sử quả thật là phần nhiều, văn phong cũng vô cùng phong phú. có phần đông câu nói thương tâm mà cho tới bây giờ vẫn khiến người đời thổn thức mãi không thôi.



một. "Người sống ở đời, chuyện ko như ý thường chiếm tới tám, chín phần"

Trong số gần như anh hùng trong "Tam quốc diễn nghĩa", Dương Hỗ (221-278) vốn chẳng phải là người đáng thất vọng nhất trên chốn quan trường. Ông từng phục vụ cho 2 triều Tào Nguỵ và Tấn, được vua Tấn phong đến chức huyện công, thực ấp 3000 hộ. dù rằng Dương Hỗ lại là một trong những người đề cập ra câu kể chán nản ko như ý nhất trong tam quốc diễn nghĩa.

"Nhân sinh thất ý vô nam bắc"(nam bắc nào người nào được thỏa lòng). với câu đề cập này, Dương Hỗ bỗng chốc trở nên người bạn tri âm của những người chán nản, không được như ý muốn.

Dễ sở hữu thể nhận thấy rằng, đây là giọng điệu tiêu biểu của cái người bi quan. những người bi quan thường hay đề cập "càng đánh càng thua", khi mà người lạc quan sẽ đề cập "càng thua thì càng phải đánh", cùng 1 cảnh ngộ giống nhau, nhưng sĩ khí lại hoàn toàn khác nhau.

ngoài ra, đứng trước cảnh huống này, các người sống lạc quan vô tư sẽ ko bởi thế mà nhụt chí. trái lại, họ vẫn sẽ hoan hỉ kể rằng:"Chuyện như ý trong dương thế, ít ra vẫn với một, 2 phần cơ đấy!".

2. "Cúc cung tận tụy, http://chanhkien.org tới chết mới thôi"

phổ thông người cho rằng đây là câu đề cập cổ vũ chí sĩ, đầy lòng có nhân xả thân vì nước. tuy nhiên, cũng không ít người cho rằng đây là 1 câu kể rất thương tâm.

lúc Khổng Minh nói "Cúc cung tận tụy, tới chết mới thôi", là lúc "phạt Ngụy" vốn đã phát triển thành điều không tưởng, rồi sau Đó ông chết ở gò Ngũ Trượng.

Trong "Thần điêu hiệp lữ", khi Quách Tĩnh đề cập ra câu"Cúc cung tận tụy, tới chết mới thôi",có người liền thở dài 1 tiếng:Quách đại hiệp gần phải hy sinh rồi, thành Tương Dương ko giữ được nữa rồi, Đại Tống sắp tiêu vong rồi!

Quả đúng như"ra trận chưa thắng người đã mất, trường sử anh hùng lệ đầy khăn!".

3. "Mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên"

Khổng Minh dốc vô cùng lực phò tá cha con Lưu Bị, sáu lần ra Kỳ Sơn, nhưng vẫn phạt Ngụy thất bại, nên đành phải thở dài rằng:"Mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên, không thể cưỡng cầu".Câu nhắc này làm người ta chẳng thể không cảm thấy cảm thương.

sự thế dồn dập ko kết thúc, mệnh trời đã định trốn khiến sao? lúc Lưu Bị xưng đế, Tôn Quyền đã chiếm lĩnh một phương, Tào toá thao túng thiên tử hiệu lệnh chư hầu, Quan Vũ chiến bại đến Mạch Thành… hết thảy đều là ý trời.

Dù sở hữu tài kinh thiên trấn địa, hay chuyển núi dời sông, ra công xoay chuyển tình thế, thì cũng địch không lại ý trời. Hạng Vũ năm xưa ở Cai Hạ mà nói"Trời muốn ta chết, không phải ở lỗi dùng binh", quả tình có ý trời trong Đó vậy!

4. "Thị phi thành bại hóa thành không"

các người lúc chán nản, thất bại mới sở hữu cảm xúc như vậy. Như Tào tể tướng trục đường khiến cho quan rộng mở, dù cho nếm đủ mùi vị thất bại, vẫn"could mắn lắm thay, vịnh thơ ca hát", hát rằng"Ngựa chiến nằm co, chí còn rong ruổi. Anh hùng trung niên, khẳng khái vẫn kia!".

những bậc tao nhân cũng dựa vào các áng văn thơ mà thỏa lòng oán than. Tô Đông Pha lúc còn trẻ chí khí cao vời vợi, từng tự phụ"được như Nghiêu Thuấn, chuyện này khó gì".Nhưng sau khi thập tử nhất sinh trên chốn quan trường, thì tâm ý nguội lạnh, mất hết ý chí mà than rằng:"Tào tháo dỡ một đời anh hùng, mà nay ở đâu đây?".

Nhân vật lịch sử trong "Tam quốc diễn nghĩa" phổ quát vô kể, văn phong khôn cùng phong phú. vì thế, để lấy ra 4 câu nhắc thương tâm nhất thật ko phải tiện lợi. dù thế, chẳng thể phủ nhận rằng dù với trải qua bao lớp sóng dập vùi của lịch sử, các câu nói đấy vẫn như văng vọng bên tai, khiến hậu thế thương tâm, thổn thức.

Từ khóa: tam quoc dien nghia.